Hủ Mộc Sung Đống Lương
Chương 2: BARBARA MẤT TÍCH
Mặt
trời dành những tia nắng rực rỡ nhất cho phố Bismarck, phố của những
người giàu. Các tòa biệt thự lộng lẫy trong những khuôn viên rộng mênh
mông. Những chiếc xe hơi đời mới đậu trước nhà hoặc trong các gara. Buổi
trưa im lặng như tờ, ngay đến chim chóc cũng nhón cánh mà bay như sợ
làm kinh động.
Max Schaudig cảm thấy bối rối khi lái xe qua con đường vắng tanh này.
Tuổi 39 của gã còn lâu mới có nổi một cơ nghiệp như vậy. Người ta nói
con mắt của gã phá tướng, nó có vẻ gian gian thế nào ấy. Cũng có thể,
nếu không thì bản mặt tương đối bô trai của gã đâu đến mức lê lết trong
thế giới ngầm với 1001 mánh khóe để kiếm sống.
Mái tóc đen mượt trên đầu gã bôi ít nhất mười gam sáp. Bộ râu quai nói cũng vậy.
Gã đang trên đường đi làm “mẹ mìn”.
Trời ạ, “mẹ mìn” tiếng lóng giang hồ có nghĩa là “bắt cóc trẻ con”. Như thế thì gã phải là… “ông mìn” mới đúng chớ?
Dù sao thì Max Schaudig cũng đã hết đường thối lui. Sếp đã do thám
cực kì cẩn thận. Vụ bắt cóc này buộc phải thành. Sếp và gã đều đang rất
cần nhiều tiền. Tiền chuộc chớ còn phải hỏi. Ai lại chẳng biết lão
Eichberg này giàu vô kể, lão thừa sức nuôi cả một tá con, ấy vậy mà trời
phạt lão chỉ được chăm sóc một đứa, vì con đầu lòng của lão là Karin
Eichberg đã mười bảy tuổi.
Mục tiêu của “mẹ mìn” Max Schaudig mới chào đời được ít tháng. Bé tên Barbara, con bà vợ kế…
Gã biết rõ về gia đình Eichberg – để thực hiện kế hoạch mà. Bà vợ đầu
của Eichberg, mẹ của Karin, đã qua đời cách đây ba năm sau một vụ tai
nạn. Ông chồng giàu có chịu không xiết cảnh gà trống nuôi con quyết định
tái giá và bé Barbara ra đời.
Cứ vào giờ này là bé Barbara ở ngoài vườn, chiếc xe nôi hầu như
thường trú dưới một cây thông rợp bóng đối diện cửa vào nhà. Gia đình
triệu phú Eichberg đặt niềm tin tuyệt đối vào sự an toàn của dãy phố
Bismarck đến độ thỉnh thoảng mẹ bé Barbara là bà Katharina hoặc chị cùng
cha khác mẹ là Karin mới liếc qua nơi bé nằm.
Max Schaudig dừng xe bên bờ giậu. Xe hơi của gã thuộc loại nhỏ, bụi
bặm, không làm ai chú ý. Gã tắt máy và dòm lần cuối vào chiếc gương
chiếu hậu, tự nhủ:
- Hãy bình tĩnh, Max. Mọi việc sẽ ổn thôi.
Gã xuống xe, chỉnh lại cặp kính râm và quan sát con đường. Không có
một ma nào. Nhanh như chớp, Max Schaudig lủi vào vườn. Gã núp sai một
bụi cây, rút từ túi áo ra một đoạn ni-lông cắt từ bít tất dài dành cho
phụ nữ. Gã bịt kín đầu và cằm. Lớp ni-lông kéo sụp mí mắt gã. Mặc kệ,
điều cốt yếu là không mặt gã biến dạng.
“Một triệu mark thì đâu phải là ít”. Max Schaudig nghĩ thầm. Gã rẽ cành lá để tiến tới chiếc xe nôi sang trọng màu đỏ sẫm.
Max Schaudig thấy đứa bé khi gã đứng thẳng lên. Coi, nhóc tì Barbara
đang đạp đạp cặp đùi bụ bẫm, miệng ê a ra chiều thích chí.
Max một lần nữa liếc vào nhà. Vẫn không có ai. Gã nhẹ nhàng ẵm đứa bé
trong tay, luồn dưới gốc một mảnh giấy nhắn tin và vội vã tháo lui. An
toàn tuyệt đối.
*
Tarzan và Gaby đang đạp xe tới nhà Karin Eichberg.
Công Chúa kể:
- Karin học trường nữ sinh. Năm ngoái cô ta bị đúp. Mình đoán là cô
ta cố tình ở lại lớp để chọc tức bà mẹ kế chớ không phải vì học dốt.
- Hèn chi người ta nói “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng”. Đúng thật.
- Không phải vậy. Lỗi do Karin nhiều hơn. Cô ta chỉ muốn dành riêng cha cho mình.
Tarzan trách:
- Thật không biết điều. Một người đàn ông tử tế sẽ ngưỡng mộ vợ mình và chiều chuộng con gái mình. Và cả ba đều hạnh phúc.
Gaby tỏ vẻ hài lòng:
- Nói vậy nghe được đó. Ba mẹ mình và mình rất yêu quý nhau. Mà này,
nếu sau này phải lấy chồng, mình muốn chồng mình phải ngưỡng mộ mình.
Suốt đời. Thậm chí cả đến lúc 90 tuổi cũng vẫn như hồi 25 tuổi.
- Tội nghiệp ông già!
Gaby trợn mắt:
- Bạn nói cái gì?
- Ồ, mình chỉ hình dung một ông lão đã 90 tuổi mà vẫn phải đón ý bạn
từ trong ánh mắt và nâng niu bạn trên hai cánh tay đã mọt cả xương mà
tội nghiệp thôi.
- Bạn ngốc thiệt. Không thể bàn chuyện tương lai với bạn được. Nhưng còn lâu mới đến lúc tụi mình… Dừng lại! Đèn đỏ kìa.
Gaby biết lỡ lời vội quay khuôn mặt ửng đỏ sang phía khác.
Tarzan nghĩ: Trời đất. Hi vọng là tới lúc 90 tuổi mình vẫn còn chưa bị mọt xương.
Hai chiếc xe lại tiếp tục sóng đôi bên nhau. Đường tới nhà Eichberg
bữa nay chan hòa nắng. Tarzan thấy một chiếc xe con đầy bụi bặm đang
phóng trước chúng.
- Toàn những nhà đẹp. Ba của Karin có vẻ cực kì giàu có thật.
- Còn phải hỏi. Ít nhất cũng ngang cha mẹ Tròn Vo.
Hai quái dắt xe đạp về phía ngôi biệt thự. Dưới một gốc thông lớn
chúng thấy một chiếc xe nôi. Tarzan thò đầu ngó vì hắn rất yêu trẻ con.
Coi, chiếc nệm lụa trống không, chỉ trơ trọi một cái ti ngậm và một cái
súc sắc sặc sỡ.
Gaby nói:
- Suýt nữa mình quên kể với bạn. Karin đã có em bé gái bảy tháng. Bé Barbara con bà mẹ kế.
- Cô ta có ghen tị với đứa bé không?
- Còn lâu. Karin có thể chết vì Barbara được…
Cô gái bất ngờ trong nhà đi ra làm Gaby ngưng bặt… Xinh thật! - Tarzan nghĩ. Gaby reo to:
- Chào Karin!
Thiếu nữ mỉm cười bước lại. Cô cao lớn nhưng thon thả. Mái tóc nâu
cắt ngắn để lộ gáy. Tóc phía trước dài hơn rẽ ngôi lệch, lông mi dài,
mũi xinh xẻo. Cô chìa tay cho Công Chúa:
- Cảm ơn bạn đã tới thăm mình, Gaby!
Lúc Gaby giới thiệu Tarzan, cô gái mười bảy tuổi tò mò nhìn hắn rồi gật đầu:
- Ồ, thì ra là bạn. Mình đã nghe danh rồi.
Cả ba người ngẫu nhiên đứng dưới bóng thông già. Chiếc xe nôi quay
mui về phía Karin nên cô không ngó được vào trong. Cô đặt một tay lên
miệng:
- Tụi mình phải trò chuyện khe khẽ. Bé Barbara đang ngủ.
Nếu bé ngủ trong nhà thì làm sao nghe tiếng tụi mình được – Tarzan nghĩ.
Karin mời:
- Nào, xin mời các bạn lên hàng hiên.
Trên hàng hiên là một phòng khách lộ thiên thật lịch sự. Một chiếc dù
lớn nhiều màu che nắng. Karin bưng từ quầy rượu gia đình một khay cô-la
và li cam ướp lạnh ra. Ba người quây quần quanh một chiếc bàn sắt sơn
trắng.
Karin hỏi thẳng:
- Có phải hai vị đến vì chuyện ở cửa hàng bách hóa không?
Gaby gật đầu, đặt tay lên cánh tay Karin:
- Tụi mình có nghe đồn. Karin này, mình và Tarzan đang làm một phóng
sự cho tờ báo của trường về những kẻ cắp vị thành niên. Bài báo sẽ hoàn
toàn không nêu tên đối tượng trong cuộc. Tại sao lại là bạn mà không
phải là người khác, hở Karin?
Karin không phản ứng gì. Gương mặt cô pha trộn giữa tuyệt vọng và
bướng bỉnh. Tarzan chỉ thấy cô bạn học khác trường này giống một đứa con
nít. Có điều hắn không dám bộc lộ suy nghĩ. Giây lát sau cô gái mới
chịu tự bạch:
- Mình đã điên rồ, Gaby! Mình sử dụng bàn tay của mẹ mình sinh ra để
ăn cắp mớ quần lót cỡ 58 vô tích sự. Và mình còn có thể ăn cắp những thứ
khác nữa. Mình hành động ngu ngốc như thế để làm gì chớ? Mình điên mất
rồi.
Karin gục đầu vào hai bàn tay. Mái tóc nâu cắt ngắn của cô lúc ấy trở nên trẻ thơ lạ lùng. Rồi cô ngước mặt lên:
- Đúng giây phút nhét các thứ đồ phạm pháp vào bên trong áo khoác,
mình đang uất hận điên người. Mình định làm việc tồi tệ đó để rửa hận.
Nhưng hận ai?
Cô gái bỗng ngừng thổn thức. Tarzan nghiêm nghị hẳn:
- Thực ra vì bạn tự ái mà thôi, không hiểu tôi nói có đúng không? Tôi
nghĩ rằng bạn cô độc kể từ khi ba của bạn đi thêm bước nữa. Và bạn muốn
cho ông phải quan tâm đến mình bằng chuyện tưởng như vặt vãnh đó. Bạn
muốn đối với ông, bạn phải có giá trị hơn người đàn bà xa lạ đang có mặt
trong nhà. Sự trả đũa của bạn vẫn nằm trong phạm vi của một “đứa bé”
chưa bao giờ tới mười bảy tuổi.
Karin choáng váng thú nhận:
- Đúng thế. Lạy Chúa, khi biết tôi ăn cắp, ba tôi đã đau đớn đến bàng
hoàng. Ông nhìn tôi chăm chú rồi ôm tôi vào lòng. Rõ rang tôi đã chọn
sai phương pháp hòng làm ông chú ý.
- Còn bà… dì ghẻ?
- Dì Katharina để yên cho cha con tôi tâm sự và lặng lẽ ra khỏi
phòng. Sau này dì nói rằng dì rất mong được làm một người bạn lớn của
tôi. Dì đã thổ lộ đầy xúc động. Trời ạ, tại sao tôi lại đi kèn cựa tình
thương với bé Barbara thiên thần chớ? Tôi ích kỉ quá phải không?
Tarzan cắn môi:
- Vấn đề là những người lớn đã hiểu bạn. Họ không giận bạn mà chỉ
trách cứ bản thân mình. Họ đã hiểu rằng bạn chỉ tìm cách gây sự quan tâm
một cách khác thường.
Karin nhìn Tarzan tràn đầy biết ơn.
Gaby nhìn li nước cam trầm ngâm:
- Này Tarzan, mình đề nghị không nên làm phóng sự về đề tài này nữa. Buồn quá.
- Mình cũng nghĩ vậy.
Karin gượng cười:
- Rồi sẽ vui vẻ thôi. Nếu hai bạn chịu khó ở lại thì mình sẽ dẫn dì
Katharina ra đây giới thiệu. Tiếc rằng dì ấy đang ngủ trưa. Nhưng trước
sau gì dì Katharina cũng phải thức. Cô Pia sẽ đến đây ngay bây giờ. Cô
ấy là người bạn gái chuyên xoa bóp cho dì.
Rõ ràng Karin bắt đầu hồn nhiên trở lại. Cô tíu tít:
- Các bạn thấy mặt bé Barbara chưa? Ngộ lắm.
Tarzan ngơ ngác:
- Tôi đoán là em bé đang ngủ trưa với mẹ…
- Không, Barbara ở trong chiếc xe nôi kia kìa.
Tarzan thoáng biến sắc:
- Tôi chẳng đùa đâu Karin. Em bé không hề nằm trong đó lúc tôi và Gaby đến.
Karin cười:
- Barbara chẳng bé tí teo đến nỗi không ngó thấy đâu.
Cô băng qua hàng hiên cúi xuống chiếc xe nôi sang trọng rồi… chết
điếng. Ngay lập tức Karin cuống quýt chạy vào nhà. Cô trở ra với nét
mặt thất thần. Tarzan biết vấn đề đã thật sự trầm trọng:
- Em bé không ở trong nhà với dì bạn ư?
- Không, dì Katharina vẫn ngủ say cho đến khi mình đánh thức.
- Không lẽ em bé bị… mất tích?
Tarzan đứng bật dậy. Hắn lao tới bên chiếc xe nôi. Barbara với bảy
tháng tuổi không thể nào tự nhào ra khỏi xe mà xe vẫn không đổ, lại càng
không thể nào bò một mình vô bụi rậm để chơi trò hú tìm. Hắn nhấc cái
gối trong xe lên một cách máy móc.
Lạy Chúa, mắt Tarzan như hoa lên bởi một mảnh giấy gấp đôi có nội
dung được đánh máy: “Con gái ông bà đã bị bắt cóc. Hãy chuẩn bị chuộc
đứa bé với số tiền một triệu đồng. Nếu chậm trễ, chúng tôi sẽ đưa nó ra
nước ngoài bán cho dân Di-gan. Bắt đầu từ bây giờ ông bà nên túc trực
cạnh điện thoại. Đúng 17 giờ 30 chúng tôi sẽ gọi đến”.
Tarzan cứ nhìn chằm chằm vào mảnh giấy mà không biết rằng một thiếu
phụ vừa bước ra hàng hiên. Thiếu phụ cỡ ba mươi tuổi, nhỏ nhắn, có đôi
mắt màu hạt dẻ và những búp tóc nâu quăn duyên dáng. Đó là Katharina, mẹ
kế của Karin.
Thiếu phụ đã tiến đến sát bên khiến Tarzan giật mình:
- Chào cô!
- Ồ, cậu là Peter Carsten phải không? Tôi là Katharina Eichberg.
- Cháu biết. Đây chính là đáp số vụ mất tích của Barbara, thưa cô. Em bé đã bị… bắt cóc.
Hắn cố ăn nói thật bình thản lúc chìa mảnh giấy tối hậu thư cho bà.
Nhưng mặt mày Katharina đã tái mét như tàu lá chuối, bà lảo đảo khiến
hắn phải đưa tay lên đỡ gấp.
Karin và Gaby đứng như trời trồng. Hai cô chuyền nhau mảnh giấy mà Katharina vừa đánh rơi.
- Lạy Chúa! Chúng ta phải báo cho ba mình lập tức.
Tarzan đỡ bà Eichberg đang cố gượng dậy mà không nổi. Hắn giải thích:
- Ba Gaby là thanh tra hình sự. Chắc chắn chú ấy sẽ biết tốt nhất là nên làm gì lúc này.
[Keyboard] Có thể chuyển chương bằng phím a/d và ←/→.